thần bí lão công không thấy mặt

Ngoài ra, các nếp nhăn vùng trán, khóe miệng, rãnh mũi má, vết chân chim cũng được xóa mờ đáng kể. Đặc biệt, tất cả những hiệu quả này bạn sẽ cảm nhận được chỉ trong 1 lần trải nghiệm khoảng 60 phút và hiệu quả có thể duy trì lâu dài. Không chỉ đem đến hiệu Đông y ghi: thần sa có vị ngọt, hơi hàn, có tác dụng an thần, trấn kinh, giải độc, chống co giật mạnh và kéo dài giấc ngủ. Với đặc tính ấy, thần sa thường được dùng trị điên giản, kinh phong, tâm phiền mất ngủ, ngủ hay mê, giật mình, trẻ con khóc đêm, trúng độc 1 HỘP KEM V7 MIMI TONIGHT LIGHT DÙNG ĐƯỢC BAO LÂU. Kem V7 Toning Light là dòng kem dưỡng trắng da, có tác dụng trị thâm, nám và tái tạo da cực kì hiệu quả trên thị trường hiện nay. Cũng bởi vậy mà sản phẩm rất được săn lùng và nhiều người đánh tiếng hỏi han. Vay Tiền Trả Góp Theo Tháng Chỉ Cần Cmnd Hỗ Trợ Nợ Xấu. 28 Th4 2013 in Thần bí lão công không thấy mặt Editor Nhu Hương Chương 77 Lời nói dối thiện ý Vú Từng tựa hồ đối với Lãnh Ngạn cảm thấy vừa lòng, ngược lại nhìn Duy Nhất, “Phu nhân…” Thêm Thần bí lão công Chương 76 21 Th1 2013 by Nhu Hương in Thần bí lão công không thấy mặt Editor Nhu Hương Chương 76 Đáp ứng tôi “Tôi sẽ không thả!” Doãn Tử Nhiên ngược lại ôm chặt Duy Nhất, “Anh khi nào thì xem cô ấy là lão bà? Anh quan tâm cô ấy sao? Thương yêu quyến luyến cô ấy sao? Anh yêu cô ấy sao? Nếu những này đó đều không có, như vậy anh bỏ tay ra đi! Tôi so với anh càng thương yêu cô ấy hơn!” Lãnh Ngạn vốn dự định buông tay mà thành toàn cho Duy Nhất cùng Doãn Tử Nhiên, nhưng hôm nay bị chuyện của Vú Từng kích thích, hơn nữa dù gì nam nhân đều có tự tôn, làm sao có thể dễ dàng tha thứ nam nhân khác trước mặt chính mình mặt đem lão bà của mình mà ôm vào trong lòng, mà vô luận như thế nào sẽ không ở trước mắt bao người chắp tay đem lão bà của mình đưa cho người ta. Đôi mắt hắn giống như muốn phun ra lửa đến nơi, đáng giận là chân hắn không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn Doãn Tử Nhiên nhanh chóng ôm lấy Duy Nhất, mà Duy Nhất lại mở to mắt hoảng sợ nhìn hắn. Nàng sao lại sợ hắn như vậy? Chỉ có thể giống như con gà con đáng thương tránh vào trong lòng Doãn Tử Nhiên sưởi ấm. Thêm Thần bí lão công Chương 75 20 Th1 2013 by Nhu Hương in Thần bí lão công không thấy mặt Editor Nhu Hương Chương 75 Gặp chuyện không may “Phu nhân!” Vú Từng đột nhiên quỳ gối xuống, “Phu nhân, tôi cầu xin cô, cầu cô trở về đi.” Duy Nhất sợ hãi, vội vàng đỡ lấy bà, “Vú Từng, bà làm cái gì vậy! Bà mau đứng lên!” “Phu nhân đáp ứng trở về tôi mới đứng lên!” Vú Từng cố chấp tựa như một tiểu hài tử. Duy Nhất kéo trái kéo phải cũng không có thể kéo được bà, đành phải tự mình cũng quỳ trên mặt đất, không ngừng lắc đầu, “Vú Từng, tôi sẽ không bao giờ trở về nữa! Vô luận bà nói như thế nào tôi cũng sẽ không trở về ! Nếu phải lạy tôi liền cùng bà cùng nhau quỳ đi.” Thêm Thần bí lão công Chương 74 20 Th1 2013 by Nhu Hương in Thần bí lão công không thấy mặt Editor Nhu Hương Chương 74 thực xin lỗi, quấy rầy 2. Nụ cười ấm áp của hắn cùng y tá nói đùa lúc nãy thực mê người, thực mê người, chỉ là, nụ cười như vậy cho tới bây giờ vốn không có cho cô. Buồn cười là, cô thế nhưng còn vọng tưởng cho hắn an ủi, cho hắn ấm áp, mà thủy chung khiến cho hắn phiền não, người khác dễ dàng khiến cho hắn nở nụ cười, mà cô lại sẽ chỉ làm hắn tức giận , nguyên lai này hết thảy bất quá là cô tự cho là đúng, tự mình đa tình thôi… Cô yên lặng thu thập lại túi xách, cước bộ đi qua người hắn thì dừng lại, đưa lưng về phía hắn, “Thực xin lỗi, là tôi không biết xấu hổ, quấy rầy …” Đi đến cạnh cửa, lại nhớ lại cái gì, nắm tay cầm kẹo đặt ở trên chăn của hắn, “Hút thuốc không tốt, cái này không phải dùng để chỉnh anh, lúc mệt mỏi ăn một viên có thể nâng cao tinh thần, tôi đi đây!” Thêm Thần bí lão công Chương 73 20 Th1 2013 by Nhu Hương in Thần bí lão công không thấy mặt Editor Nhu Hương Chương 73 thực xin lỗi, quấy rầy … Duy Nhất thoáng nhìn thấy lửa giận trong mắt hắn, không biết như thế nào chọc hắn, để sát vào mặt hắn, “Anh đang tức giận sao? Lão công?” Lãnh Ngạn không biết rốt cuộc là buồn bực ai, tóm lại trong đầu lại tê dại, tức giận mà thảy cho cô một câu, “Đúng vậy! Cô ở trên người tôi, đè ép cả một đêm, tôi sớm biến thành miếng thịt kẹp! Còn không mau xuống!” Duy Nhất lúc này mới chú ý tới tư thế ngủ của mình, thè lưỡi, hoàn toàn không thèm để ý tính xấu của hắn, ngược lại ghé vào trên người hắn, hì hì cười, “Lão công, sáng sớm đầu tiên là phải hôn!” Thấy Lãnh Ngạn muốn nói nói, lập tức xen vào, “Hay là anh muốn đi tiểu!” Thêm Thần bí lão công Chương 72 10 Th12 2012 by Nhu Hương in Thần bí lão công không thấy mặt Đáng lẽ phải ngồi học biết viết luận văn cho Final T_T mà…. Editor Nhu Hương Chương 72 Đàn ông sáng sớm Thời điểm Lãnh Ngạn tỉnh lại cảm thấy bị vật gì đè nặng, ngay cằm có chút lông xù , trợn mắt là thấy, Duy Nhất thế nhưng cả người đều ghé vào trên người hắn, hai chân của nàng quấn lấy thắt lưng, một đầu tóc dài đen thui rối tung ở trên ngực hắn. Đàn ông sáng sớm là nguy hiểm nhất, chân hắn chỉ là bị bó thạch cao mà thôi, nha đầu kia nghĩ hắn không động đến nàng sao? Nhẹ nhàng mái tóc tán loạn của nàng chải vuốt từng sợi cho chỉnh tề, trong lúc ngủ say khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận lộ ra, lông mi thật dài như thế nào lại bao trùm một giấc mộng? Trong mộng có hắn sao? Thở dài, hắn thà rằng không có… Thêm Thần bí lão công chương 71 15 Th10 2012 by Nhu Hương in Thần bí lão công không thấy mặt Editor Nhu Hương Chương 71 Ngủ Cùng Giường Mới Có Thể Sinh Em Bé. Lãnh Ngạn thấy hai chân mình không thể nhúc nhích, nhất thời hụt hơi, cũng không có nói phản đối cô, chỉ có thể để cho cô cởi bỏ áo của hắn. Duy Nhất lần đầu tiên thấy thân thể hắn, không phải là màu nâu hay cổ đồng đang thịnh hành, mà có vẻ trắng nõn, đường cong đều thập phần hoàn mỹ, sờ vào nhất định sẽ trơn mượt … “Còn nhìn? Nước miếng đều chảy ra hết?” Bộ dáng háo sắc của cô làm cho hắn âm thầm buồn cười. Duy Nhất thật sự đi lau khóe môi, thoáng nhìn bộ mặt tựa tiếu phi tiếu của hắn, mới phát hiện nguyên lai là hắn đang châm biếm… Vô ý đỏ mặt, không khí có trở nên có phần ái muội, cô vắt khăn mặt, cẩn thận lau trơn làn da bóng loáng của hắn, nhiệt khí trong hai trái tim liền bốc hơi lên đỉnh đầu. Ở trên lưng hắn, duy nhất nhìn thấy một vết sẹo, từng chạm qua rất nhiều vết sẹo, nhưng vết sẹo lớn giống như một con rết leo lên lưng hắn thế này nhìn thật ghê người. Cô không khỏi vươn tay ra vuốt ve, rõ ràng cảm thấy thân thể hắn ở ngay cô đầu ngón tay cô run rẩy. “Lão công, vết thương trên lưng anh là như thế nào mà có?” Âm thanh của cô trút hết mọi nhu tình của cô. Lãnh Ngạn nhanh chóng mặc lại quần áo, lạnh lùng giống như người xa lạ, “Được rồi! Tôi muốn đi ngủ ! Cô cũng nghỉ ngơi đi!” Duy Nhất biết mình đã hỏi một vấn đề không nên hỏi, đem nước nóng đến phòng tắm đổ đi, tự mình tắm rửa một cái, đi ra khi, hắn tựa hồ như đã ngủ. Hắn thực đang ngủ sao? Ban ngày ngủ một chút rồi, bây giờ còn có thể ngủ? Cô đi đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng nói, “Hiệp nghị điều 10 quy định, trước khi ngủ phải có nụ hôn chúc ngủ ngon.” Nói xong cúi người xuống, hôn lên môi hắn. Hắn vốn chính là giả bộ ngủ, nhưng bị đôi môi cô mêm mại nóng bỏng hôn lên, toàn bộ trái tim đều tê dại , sau khi tắm rửa cô mặc áo ngủ của hắn, bên trong còn không có áo ngực, mềm mại co dãn xuyên qua áo ngủ mà dán sát lên ngực hắn, cô thực cho là hắn là phế nhân sao? Hai chân hắn chỉ cử không thể cử động mà thôi. Khi cô đang chuẩn bị rút lui thì trong nháy mắt, hắn vô cùng không muốn, xúc động lấy tay đè lại đầu cô, tham lam hấp thu hơi thở ngọt lành của cô. Kêu gào khát vọng tán loạn ở trong bụng, hắn nhịn không được tay thâm nhập vào trong áo ngủ rộng thùng thình, dọc theo cô sóng lưng bóng loáng đi xuống, trong đầu hắn vang lên một tiếng, xú nha đầu này có ý định câu dẫn hắn, cư nhiên chỉ mặc áo ngủ, không có mặc quần ngủ… Hỏa diễm nhanh chóng bị châm lên, môi dần dần kéo xuống dưới, khẽ cắn lên cái cằm nhọn xinh xắn của cô, hôn lên cái cổ trắng của cô, sau đó dùng răng cắn mở áo ngủ trên người cô, ở ngay trên bộ ngực mềm mại lưu lại dấu răng cùng dấu ngân, đồng thời, tay cũng chạy đến chiếc quần con bằng ren của cô. “Lão công… Không cần. . . . .” Duy Nhất nằm ở trên người hắn nhẹ nhàng run run, da thịt lộ ra các dấu ấn hồng nhạt sáng bóng, cô thích loại cảm giác này, cảm giác được hắn nhiệt liệt yêu, nhưng mà, chân hắn đang bị thương… Hắn không còn cách nào mà hô hấp dồn dập, gắt gao ôm lấy cô, lại buông tay ra, “Đi thôi! Hôm nay em đã mệt, nghỉ ngơi sớm một chút.” Duy Nhất trong lòng dâng lên từng trận ngọt ngào, núi băng này cuối cùng có chút cảm động sao? Lại đối với cô nói như vậy? Cô gật gật đầu, “Ngủ ngon, lão công! Có việc gì bảo em.” “Ừ.” Hô hấp Lãnh Ngạn bình tĩnh trở lại, thái độ lại trở nên lạnh như băng. Duy Nhất đột nhiên nhớ tới bức họa của mình, rõ ràng đặt ở trên giường , như thế nào lại không thấy ? Cô cúi đầu chung quanh giường để tìm. “Anh có thấy bản vẽ của em không?” Ngăn kéo, ngăn tủ tìm khắp nơi cũng không tìm được, cô chỉ có thể hỏi hắn. Hắn nhắm mắt lại, thản nhiên nói, “Cái gì ? Không thấy!” “Nga! Vậy quên đi! Có thể là dì quét vệ sinh cầm đi!” Cô thất vọng đi qua phòng ngủ cách vách. Chờ cô đi rồi, Lãnh Ngạn mới mở to mắt, từ bên dưới cái gối mới lấy ra bức họa kia, nhìn thật lâu sau, cuối cùng phát ra một tiếng cười khẽ, sẽ được sao? Hắn cùng Duy Nhất thật sự sẽ có như vậy một đôi trai gái đáng yêu như vậy sao? Con trai giống hắn, con gái giống cô? Hắn thật sự không dám hy vọng xa vời… Ánh mắt hắn dần dần trở nên ảm đạm, hắn đem bứ họa một lần nữa nhét dưới gối đầu, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nhưng như thế nào cũng không được ngủ, trước mắt không ngừng thoáng hiện khuôn mặt hồn nhiên tươi cười của Duy Nhất cùng khuôn mặt thảm khốc của hai người phụ nữ khác. Trong phòng bệnh đột nhiên vang lên tiếng bước chân, hắn mở mắt ra, Duy Nhất lại chạy về phía trước hắn, hai gò má đỏ hồng, chiều dài áo ngủ dài tới cặp mông lộ ra đôi chân dài mượt mà, hắn nhịn không được nuốt xuống nước miếng. Duy Nhất rụt rè đến gần bên giường, lắp bắp nói, “Em… Ngủ không được!” “Em muốn thế nào?” Hắn biết rõ còn cố hỏi. “Điều thứ 4 của Hiệp nghị, vợ chồng phải ngủ chung với nhau!” Nói xong, cô nhanh chóng tiến vào trong chăn của hắn, dường như e sợ hắn phản đối. Mùi hương thản nhiên xông vào mũi, hai hàng lông mày hắn khẽ nhếch, “Có thứ này sao? Sao như thế nào cũng không thấy được?” “Em mới thêm vào! Vô nghĩa! Không ngủ cùng giường thì làm sao mà sinh được con chứ?” Duy Nhất biết chính mình đã lớn mật đến cực hạn, nếu hắn muốn đuổi mình đi, cô sẽ xấu hổ chết đi được. Mà hắn thật đúng là không cho cô mặt mũi, cư nhiên hung ác đuổi cô, “Mau trở về ngủ! Đừng đè nặng chân anh!” “Không đi! Sẽ không đi!” Nếu như vậy thì lại mặt dày thêm lần nữa đi! Hai tay cô ôm lấy cổ hắn tuyên bố, “Em đang ngủ, đừng đánh thức em nữa! Có bản lĩnh anh ôm em qua bên kia đi!” Hắn dở khóc dở cười, gặp gỡ một người mặt dày như vậy thật là vô tiền khoáng hậutrước không có, sau này cũng không có, vốn tưởng rằng cô là một cô gái thẹn thùng rụt rè, xem ra hắn cũng có lúc nhìn lầm người. Được rồi, được rồi, cùng nhau thì cùng nhau! Hắn làm sao không muốn ôm cô ngủ, nhưng mà lão thiên gia, ông cho phép sao? Một đêm thì một đêm, cô không phải vợ hắn … Như thế lừa là tự mình dối người, an ủi chính mình, hắn vươn hai tay ôm giữ cô, khiến cô thanh thản dựa vào bờ vai hắn đi vào giấc ngủ. Quả nhiên, không tới vài phút đồng hồ, thân thể trong lòng dần dần thả lỏng ra, hô hấp đều đặn, tiếng ngáy rất nhỏ tiếng ngáy đều cho thấy cô đã ngủ. Chỉ là, chính hắn đêm nay nên ngủ như thế nào, chân lỏa lồ của tiểu nha đầu đã quấn lên thắt lưng hắn… ******************************************* Pass chương 72 coming soon mệt quá lát rảnh sẽ post tiếp Thần bí lão công Chương 70 15 Th10 2012 by Nhu Hương in Thần bí lão công không thấy mặt Editor Nhu Hương Chương 70 Đừng nhìn lén “Lợi hại thì tự mình đi toilet đi! Nếu không thì tự mình đái dầm!” Duy Nhất không thèm chút để ý, bỏ di động vào trong túi, thuận tiện huýt sáo. “Không cho phép thổi! Con gái huýt sáo giống bộ dáng gì? !” Lửa giận hắn ứa ra, như thế nào mà cho tới bây giờ không phát hiện ra nha đầu kia còn có thể chỉnh nhân , cô cố ý? Lúc này huýt sáo… Duy Nhất đơn giản tiến đến trước mặt hắn “Hư hư hư hư” không ngừng, Lãnh Ngạn căm tức, kéo cổ cô một cái, hắn cùng cô mũi kề mũi mà đối mặt nhau, chóp mũi cơ hồ chạm vào nhau, hô hấp ấm áp của hắn dần dần xông đỏ mặt của cô. “Anh…Anh muốn làm gì?” Duy Nhất thực khẩn trương, tuy rằng đã sớm là người phụ nữ của hắn, nhưng mà mặt đối mặt như thế này, bị hắn nhìn chằm chằm vẫn là lần đầu tiên… Lãnh Ngạn bỗng nhiên há mồm hung hăn cắn một cái ở môi cô, đau đến mức cô thét chói tai, “Anh làm cái gì sao cắn tôi!” “Cô không phải muốn cùng tôi tăng tiến cảm tình sao?” Hắn nghiêng đầu qua một bên, lạnh lùng thốt. Duy Nhất cau cái mũi, cắt một miếng dưa hấu cho hắn, “Ăn dưa hấu không?” Lãnh Ngạn hiện tại nhìn thấy nước là liền khó chịu, “Không cần! Mau cầm lấy ăn đi!” “Vậy muốn uống nước hay không?” Duy Nhất đưa cho hắn một ly nước. Lãnh Ngạn hận không thể dùng ánh mắt giết cô, Duy Nhất lại thản nhiên vui vẻ mà tiếp tục thổi sáo. “Được! Tôi sợ cô rồi! Tôi đầu hàng!” Hắn rốt cục thỏa hiệp, “Giúp giúp tôi, tôi thật sự không nín được !” Đại toàn thắng! Duy Nhất ngầm vui vẻ, cong môi, “Vừa rồi bị cắn đau !” Lãnh Ngạn không có biện pháp, giữ lấy môi cô, khẽ hôn một cái, “Thực xin lỗi, được rồi đi? Nhanh chút!” Duy Nhất tươi cười rạng rỡ, chạy tiến toilet thay hắn đến lấy lọ tiểu tiện. Trong lúc nhấc chăn hắn lên, trong lòng đập bịch bịch. “Xa một chút! Đừng nhìn lén!” Hắn bỗng nhiên hung nói với cô. Duy Nhất hướng hắn làm cái mặt quỷ, “Hừ! Không cho ta xem, chẳng lẽ còn để y tá xem!” Hắn liếc ngang cô một cái, cô thè lưỡi, không thèm nhắc lại, chờ hắn chấm dứt, lại yên lặng cho hắn làm xong mọi chuyện. . . . . Nghe tiếng nước trong phòng tắm, hắn nhắm mắt lại, chân mày vẫn là nhíu chặt lại, Duy Nhất, anh nên bắt em làm sao bây giờ? Duy Nhất từ trong toilet trở ra thấy hắn nhắm mắt lại nghĩ là hắn ngủ, cũng không muốn quấy rầy hắn, lẳng lặng ngồi ở bên giường chăm chú nhìn hắn. Từ trong túi lấy ra giấy bút, dựa theo mặt hắn mà vẽ một hình tròn một hình tiểu nam hài, thấy hắn còn chưa có tỉnh lại, bên cạnh tiểu nam hài lại vẽ một cái tiểu cô nương, hai người tay trong tay. Giống đứa nhỏ của bọn họ hay không ? Con trai giống hắn, con gái giống mình… Cô thầm vui, thuận tay viết tên đứa nhỏ, nhìn khuôn mặt giống Lãnh Ngạn băng sơn, ngay bên cạnh hai đứa bé ghi xuống rõ ràng Lãnh Tâm, Lãnh Phế! Nhất thời giận quá, còn ở phía sau chú thêm một câu trăm ngàn đừng giống daddy! “Đốc đốc đốc”, trên cửa vang lên một tiếng đập cửa. “Đến đây!” Duy Nhất buông bức vẽ chạy đi mở cửa. Lãnh Ngạn nhân cơ hội vụng trộm liếc bức họa một cái, buồn cười, đây là cái gì chứ? Cư nhiên lại gọi đứa nhỏ là Lãnh Tâm, Lãnh Phế? Thật sự là một cô gái ngu ngốc! Trong lúc tức giận, Duy Nhất đã mở cửa trở về, thì ra là má Từng mẹ đưa cơm đến đây. “Từng mẹ, về sau không cần đưa cơm , rất phiền toái, bệnh viện có.” Lãnh Ngạn thấy má Từng mang theo hộp to hộp nhỏ. “Không được!” Lần này Duy Nhất cùng má Từng trăm miệng một lời. “Trong hiệp nghị nói, phải cam đoan dinh dưỡng của ngươi, như vậy mầm móng mới tốt!” Duy Nhất mang đến canh bát, nóng hổi đầy cả chén. “Hiệp nghị đã muốn bị xé, còn có hiệu lực sao?” Lãnh Ngạn nhìn đống giấy trong thùng rác, kỳ thực hắn đã nhớ rất rõ những điều khoản ấy. “Em sẽ lại viết một lần nữa ! Anh xé một lần em liền viết một lần! Chỉ cần anh Lãnh tiên sinh không sợ phiền toái!” Duy Nhất đem canh thổi nguội, đặt ở trên môi mình môi thử thử độ ấm mới múc một muỗng ở bên môi hắn. hắn trở nên cứng ngắc, “Tôi muốn tự mình uống!” “Không được! Điều ước thứ hai mươi lăm quy định, thời điểm đối phương sinh bệnh hoặc thân thể, người còn lại phải có nghĩa vụ chiếu cố người đó trên mọi phương diện.” Duy Nhất cố chấp cùng hắn giằng co, thìa ở trên môi hắn cũng không nhúc nhích. Lãnh Ngạn nhìn cô quật cường, cái mũi nhỏ nhắn cùng đôi môi hơi vểnh lên, trái tim chậm rãi có cái gì lưu động, thở dài trong lòng một tiếng, há mồm uống xong canh cô đút. Độ nóng của canh chảy tới tận sâu trong lòng, thực ấm áp, thực ấm áp… Y tá tiến vào đưa thuốc, thấy được cảnh này, cười tán thưởng, “Lãnh tiên sinh, phu nhân ngài đối với ngài thật tốt!” Lãnh Ngạn bất động thanh sắc, trong lòng lại bắt đầu cảm thụ hạnh phúc khó tả cùng thống khổ luân phiên, Duy Nhất, thật sự không nên đối với anh quá tốt như vậy, nếu không, anh sẽ luyến tiếc em! Hắn nhìn Duy Nhất vừa ăn vừa nói chuyện cùng má Từng, mâu thuẫn cực kỳ, hắn thật sự thực thích nhìn bộ dáng Duy Nhất ăn, tựa hồ mỗi một thứ ăn đều rất ngon… Cũng thích nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô, vô luận đối với ai cũng mỉm cười ngọt ngào như vậy… “Phu nhân, buổi tối nếu không phu nhân trở về nghỉ ngơi, tôi sẽ ở lại chiếu cố thiếu gia!” Má Từng sợ mệt cô. “Không! Vẫn là tôi nên ở lại vẫn tiện hơn! Má Từng, kỳ thật nơi này có nhà phòng, ngày mai má đi mua vài món lại đây, tôi ở chỗ này sẽ nấu cho hắn ăn, má không cần chạy tới chạy lui vất vả như vậy.” Duy Nhất cầm chén bỏ vào rổ, trả lại cho má Từng. “Phu nhân, vậy thì có thể sẽ rất vất vả ! Vẫn là nên để tôi đưa tới đi!” Má Từng kiên trì. Cuối cùng tranh chấp không xong, hai bên thỏa thuận là, má Từng đưa bữa tối cùng cơm trưa đến, Duy Nhất ở trong này phụ trách bữa sáng của hắn, như vậy má Từng mẹ cuối cùng đồng ý , cầm theo rổ trở về Lãnh gia. Màn đêm dần dần buông xuống, Duy Nhất từ trong phòng tắm lấy ra một thùng xô nước , tay liền cởi quần áo Lãnh Ngạn. Lãnh Ngạn nắm lấy tay cô, “Làm gì? Muốn phi lễ?” Duy Nhất giận dữ trừng hắn một cái, “Anh có biết hay không người anh thực thối a? Em đang tinh lọc không khí!” *************************************** Pass chương 71 Ngủ Cùng Giường Mới Có Thể Sinh Em Bé 9 chữ Thần bí lão công Chương 69 15 Th10 2012 by Nhu Hương in Thần bí lão công không thấy mặt Editor Nhu Hương Chương 69 Hiệp nghị đặc biệt “Bất quá, thân ái , em cũng có yêu cầu nha!” Duy Nhất ở một phen chợt nóng chợt lạnh lôi ra một tờ giấy trắng, “Tần nhiên lúc trước nói, hiệp nghị của chúng ta có thể ở bất cứ thời điểm nào gia tăng thêm nội dung bên phía em. Không thể nói không nha! Bởi vì em đã tra qua tư liệu , vợ chồng trong lúc tình cảm càng hài hòa, sinh ra đến em bé chất lượng càng cao, em đã liệt kê tất cả nội dung khiển khai chung quanh mục vào đây rồi, là đối với Lãnh gia các người thay mặt chịu trách nhiệm.” Lãnh Ngạn liếc ngang nhìn cô một cái, bắt đầu đọc nội dung hiệp nghị, “Thứ nhất, mỗi ngày phải về nhà ăn cơm. Cần thiết sao?” Hắn không thể nhớ mình bao lâu rồi chưa về nhà ăn cơm , nửa năm? Hay là một năm? Một người ăn cơm trong căn phòng trống rỗng có ý nghĩa gì chứ? “Đương nhiên là cần thiết!” Duy Nhất cao giọng nói, “Những thứ bên ngoài không vệ sinh bằng trong nhà, gia vị bột ngọt cho quá nhiều, còn có, anh không lắng vấn đề cận bằng dinh dưỡng sao? Những thứ này trước khi mang thai rất quan trọng!” “Thứ hai, mỗi thứ Sáu về nhà phải nhớ mua quà tặng cho Duy Nhất, hơn nữa nhớ kỹ là phải thường xuyên mua hoa cho Duy Nhất. Cái này cũng là vì đứa nhỏ?” Lãnh Ngạn tiếp tục đọc xuống dưới, “Còn có, thứ ba, phải thường xuyên nói với Duy Nhất anh yêu em. Cái này cùng với chuyện sinh con có liên hệ gì?” “Đương nhiên là có !” Duy Nhất cãi chày cãi cối, “Em đã nói tình cảm vợ chồng hòa thuận sinh ra đứa bé mới thông minh, tình thương cũng cao, tuy rằng chúng ta chỉ vợ chồng giả, nhưng vì đứa bé, cần phải làm ra bộ dáng ân ái , anh không hy vọng con của anh ngu ngốc đó chứ?” Lãnh Ngạn không nói gì, tiếp tục nhìn xuống dưới, “Thứ bốn, mỗi ngày cùng nhau đi làm, tự mình đảm đương trách nhiệm lái xe cho Duy Nhất. Lúc tạm biệt, hay gặp mặt phải hôn môi. Kia đâu? Tôi sẽ cho rằng là cô đang sắc tôi!” Mấy điều khoản buồn cười này của Duy Nhất phần lớn giống như là đang chiếm tiện nghi của hắn, tự dưng khiến cho thái độ cứng nhắc của hắn đối với cô trở ne6en nhu hòa hẳn lên. Duy Nhất mặt đỏ lên, “Ai sắc anh a! Cái này là tôi ở trên mạng tra được , vợ chồng lúc hôn môi là cách tốt nhất tăng tiến cảm tình.” “Cho nên, cô muốn cùng tôi tăng tiến cảm tình?” Khuôn mặt cô ửng hồng thấu thoạt nhìn đáng yêu cực kỳ, hắn nhịn không được muốn đùa với cô, nhưng lại vẫn duy trì thái độ lạnh lùng, thật sự rất khó chịu. “Đúng vậy! Có cái gì không đúng sao?” Duy Nhất chu chu cái miệng. “Ngây thơ, vớ vẩn, buồn cười!” Hắn cứng rắn ném bản hợp nghị trên mặt đất. Duy Nhất nhìn giấy trắng chậm rãi bay xuống đất, có chút cảm giác bị thương, nhưng mà cô tự nói với chính mình, không thể nổi giận, không thể thỏa hiệp với núi băng! Vì thế cô nhặt bản hiệp nghị lên, cười cười đưa tới trước mặt hắn, “Mặt sau còn có rất nhiều! Anh xem cho hết a!” Lãnh Ngạn tiếp nhận hiệp nghị, thô bạo xé thành từng mảnh nhỏ, quát, “Đùa đủ rồi! Nói không có hứng thú, cô còn lấy tới làm gì? Cầm đưa cho Doãn Tử Nhiên xem, tôi không cần cô ở trong này, cô đi đi!” Duy Nhất kinh ngạc đứng ở tại chỗ, nhìn vụn giấy bay lả tả xuống đất, tâm cũng như vậy mà vỡ vụn, nước mắt xông lên hốc mắt, xoay người chạy vào trong toilet. Lãnh Ngạn nhìn bóng dáng của cô, làm sao không đau lòng, nước mắt trong đôi mắt cô cũng làm chua xót hốc mắt hắn, nhưng hắn chỉ có thể làm như vậy, Duy Nhất, nhất định ở trong toilet vụng trộm rơi lệ… Duy Nhất thật sự rất muốn rơi lệ, đối mặt chính mình trong gương, cô khó mà tin được biểu hiện của chính mình hôm nay. Ngây ngô xấu hổ, cô đã vượt qua chướng ngại rất lớn, chủ động hôn mặt hắn, chủ động gọi hắn là lão công, chủ động ôm lấy cổ hắn, thậm chí chủ động dâng tặng nụ cười kiều mị của mình, những thứ này đối với cô mà nói đều là trước giờ là lần đầu tiên, nhưng hắn cư nhiên lại đối với mình như vậy, cô thậm chí hoài nghi chuyện Doãn Tiêu Trác nói Lãnh Ngạn yêu cô là thật hay là giả… Hắn là không muốn cô bị thương tổn mới dùng tên của Lãnh Dực cùng cô kết hôn… Cô một lần nữa dùng lý trí phân tích lời nói của Doãn Tiêu Trác, dùng lý trí mà nhớ lại, rốt cục cũng ép nước mắt trở về. Được! Lãnh Ngạn, cho dù anh không thương em, ít nhất là em yêu anh, hơn nữa, em nhất định phải khiến anh yêu em ! Nhất định phải khiến cho anh bỏ xuống gánh nặng khắc thê! Nhiễm Duy Nhất, cô sẽ không bị đánh bại ! Nhìn gương luyện tập một nụ cười thật lớn xong, cô dường như không có việc gì đi ra, quét vụn giấy trên mặt đất lại thành một đống. Quay đầu, thấy Lãnh Ngạn đang không ngừng rung chuông gọi y tá, nhất thời nảy ra ý hay. “Lãnh tiên sinh, có gì cần tôi hỗ trợ sao?” Cô không mặn không nhạt hỏi, khóe môi mỉm cười vẫn như cũ. “Không cần cô, y tá sẽ đến !” Sắc mặt Lãnh Ngạn đen thui nhưng vẫn bình tĩnh. “Phải không?” Duy Nhất giảo hoạt cười, y tá đã tới cửa. Cô đi qua mở cửa nói với y tá, “Thực xin lỗi, tôi là Lãnh phu nhân, vừa rồi tôi không có ở đây, chồng tôi mới gọi đến cô, hiện tại không có việc gì , cám ơn!” “A, được, có việc thì lại rung chuông!” Y tá xoay người trở về. Duy Nhất đắc ý xoay người lại, đi đến bên giường hắn, đem sợi dây chuông để ra xa, “Thế nào? Có việc sao? Tôi có thể giúp anh làm cái gì?” Lãnh Ngạn nhìn nhìn cô, nhắm mắt dưỡng thần, không hề để ý cô. Cô cũng không thèm nhắc lại, từ trong túi lấy ra di động gửi tin nhắn cho Doãn Tử Nhiên, nói cho hắn biết mấy ngày nay sẽ ở bệnh viện bồi Lãnh Ngạn, không trở về chuồng bồ câu , hắn muốn làm gì thì cứ làm. Lãnh Ngạn nghe cô đột nhiên an tĩnh lại, nhịn không được mở mắt ra, dùng khóe mắt quan sát cô, phát hiện cô đang gửi tin nhắn, đoán là nhắn tin cho Doãn Tử Nhiên, trong lòng không khỏi có chút giận dữ, nếu nghĩ về Doãn Tử Nhiên cần gì phải đến nơi này? Hắn đã sớm chuẩn bị buông tay thành toàn cho cô cùng Doãn Tử Nhiên . Mà bây giờ có một chuyện trọng yếu hơn đang tra tấn hắn, hắn muốn tiểu tiện, lúc đầu gọi y tá vì việc này, nín đến bây giờ thì không thể nín được nữa. “Đưa chuông cho tôi!” Hắn tức giận nói. “Không cho!” Duy Nhất không chút để ý mà trả lời. “Cô không phải nói là giúp tôi sao? Vậy cô đi gọi y tá!” Rơi vào đường cùng, hắn chỉ cót thể nói như vậy. “Không đi! Không phải nói không cần tôi sao? Có bản lĩnh tự mình đi đi!” Duy Nhất ra sức ấn ấn nhắn tin, cuối cùng một tin nhắn cũng được phát đi. Cả mặt Lãnh Ngạn nghẹn đỏ, thật sự không còn cách nào mới nói, “Gọi y tá đến, tôi muốn tiểu tiện !” ***************************************** Pass chương 70 một bộ xuyên không mà Nhu Hương đang edit Thần bí lão công Chương 68 15 Th10 2012 by Nhu Hương in Thần bí lão công không thấy mặt “Don’t say nothing Just sit next to me Don’t say nothing shhh Just be, just be, just be.” Editor Nhu Hương Chương 68 lão công, em đến đây Một tiếng sau, Duy Nhất một lần nữa xuất hiện ở bệnh viện, lúc này đây, trong tay cô là một bó hoa sơn trà, còn trên mặt thì tràn đầy nụ cười điềm đạm , ánh mắt dịu dàng, thuần khiết như nước. Thoải mái mỉm cười mà đẩy cửa phòng bệnh ra, chỉ có ánh mắt của má Từng cùng Lãnh Ngạn lại ngây ra như phỗng. Hoàn toàn không để ai vào mắt mà đem hoa cắm vào trong bình, sau đó đi đến trước giường bệnh, kề sát vào Lãnh Ngạn, hôn lên trên mặt hắn, dâng khuôn mặt thật to tươi cười, đồng thời thanh thúy mà ngọt ngào hỏi hăn, “Lão công, em đến đây, hôm nay cảm thấy thế nào?” Đừng nói đến Lãnh Ngạn khiếp sợ như thế nào, mà ngay cả má Từng cũng bị hành động của Duy Nhất dọa hết hồn, mồm miệng không rõ, “Phu nhân… Ngài đây là…” Bà không thể tưởng tượng được sau khi Duy Nhất biết chân tướng vì sao còn có thể đối với Lãnh Ngạn như vậy. Duy Nhất cười đối má Từng, “Má Từng, bà trở về đi, trong lúc tôi không có ở đây bà vất vả rồi, hiện tại, người này có tôi thì tốt rồi!” “A, a! Tốt lắm, tôi đây trở về làm chút đồ ăn cho thiếu gia cùng phu nhân, buổi tối sẽ đưa tới!” Má Từng vui vẻ, hai mắt lóe lệ quang. Trong phòng bệnh đảo mắt chỉ còn lại có Duy Nhất cùng Lãnh Ngạn hai người, Duy Nhất tự ý đem mọi thứ sửa sang lại theo cách cô yêu thích, sau đó ngồi xuống gọt táo cho Lãnh Ngạn, ánh mắt vẫn không nhìn thẳng vào ánh mắt hắn. Ánh mắt Lãnh Ngạn lại thủy chung lạnh lùng quan sát cô, bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong đã sớm cảm xúc mênh mông. Vốn cảm thấy thương cảm vì cô rời đi nhưng cũng thấy may mắn, nhưng cô bỗng nhiên lại trở về, còn dùng phương thức như vậy xuất hiện ở trước mặt hắn, tâm tình trước sau biến hóa mang đến rung động quả thực là cực điểm. Ngón tay trắng nhỏ của Duy Nhất linh hoạt quay quả táo, trong chốc lát, vỏ táo đều được gọt bỏ. Duy Nhất đem quả táo đến bên môi hắn, “Lão công, cho anh ăn!” Lãnh Ngạn chỉ là lạnh lùng nhìn cô, con ngươi lý không có một chút độ ấm. Cô cho tới bây giờ vẫn chưa gọi hắn là lão công, gọi như vậy tự nhiên dễ nghe, còn có khuôn mặt mỉm cười ngọt ngào của cô đối với hắn phải nói là dụ hoặc chết người, có như vậy trong nháy mắt, thứ hắn rất muốn cắn một miếng chính là khuôn mặt hồng nhuận của cô chứ không phải quả táo. Nhưng mà, lời nói thốt ra từ miệng hắn lại là, “Tôi không muốn ăn, cô có phải uống nhầm thuốc hay không ?” Giong nói vô tình lạnh như băng, hắn tự bảo chính mình, không thể hại Duy Nhất. Duy Nhất lại tự mình cắn một miếng, sau đó lại bướng bỉnh đưa quả táo đưa đến miệng hắn, “Nhất định phải ăn! Vì em bé!” Lãnh Ngạn biến sắc, “Có ý gì? Cô có em bé?” Duy Nhất lắc đầu, trừng mắt to, “Chính là vì không có nên mới muốn anh ăn a! Nếu có , một mình em ăn là đủ rồi!” “Tôi không hiểu ý của cô! Cô không phải đi rồi sao?” Lãnh Ngạn đơn giản không hề nhìn cô, đường cong bên khuôn mặt cứng ngắc tự như khối đá. Quả nhiên là một núi băng! Duy Nhất thầm nghĩ, cho dù là băng sơn, tôi cũng phải đem anh đi tan chảy! Cô cũng không biết chính mình vì sao trong nháy mắt lại thay đổi, lúc ở quán cà phê thấy bóng dáng bất đắc dĩ như vậy của Doãn Tiêu Trác, cô bỗng nhiên liền tự trách . Doãn Tiêu Trác chính bằng hữu của hắn, lại có thể quan tâm Lãnh Ngạn như thế, mà Lãnh Ngạn trong thời khắc mấu chốt đã cho cô sự quan tâm thân ái vô cùng ấm áp, sau đó lại tự mình lại phong bế mình, hắn thật sự thực đáng thương. Nhớ rõ cô cùng Lãnh Ngạn trong những lúc đó ở chung vốn là rất tốt, hắn khi nào thì bắt đầu trốn tránh mình chứ? Hình như là từ sau khi mình bắt đầu mắng hắn khắc tinh rất nhiều lần… Mình thật khờ! Đúng là hũ nút! Ngay giây phút đó thế mà lại không biết yêu thương, thầm nghĩ làm tan biến nỗi tịch mịch của hắn, hay sưởi ấm nỗi khó khăn của hắn… Lãnh Ngạn thấy cô không nói lời nào, chỉ là ngây ngốc mỉm cười, trong lòng càng không rõ ràng, không biết cô có chủ ý gì, cánh tay thật mạnh vung lên, quả táo trên tay cô rơi xuống đất, nhanh như chớp lăn đến góc tường. Duy Nhất cũng không có tức giận , nhặt lên ném vào thùng rác, thời điểm xoay người đối mặt hắn thì sắc mặt liền thay đổi, giống như hắn lạnh như băng, “Lãnh tiên sinh! Anh yên tâm tốt lắm! Tôi trở về chính là tưởng tuân thủ ước định của chúng ta. Nhiễm Duy Nhất tôi không phải là một người nói mà không giữ lời, anh giúp án tử của mẹ tôi chấm dứt, tuy rằng mẹ tôi đã mất, nhưng mà chuyện anh đáp ứng không có thất tín, tôi đây cũng không thể thất tín, tôi sẽ giúp anh sinh một đứa con, mặc kệ là Lãnh Dực , hoặc là Lãnh Ngạn , cũng không quan hệ với tôi, sinh xong đứa nhỏ tôi sẽ cầm hai ngàn vạn chạy lấy người, dù sao, cả đời tôi cũng kiếm không được hai ngàn vạn, sao lại làm cho cuộc sống trở nên khó khăn hơn chứ? Anh nói phải không?” Trái tim Lãnh Ngạn nhè nhẹ run một chút, cảm giác chua xót từ đâu thâm nhập vào người, “Cô là nói, cô trở về chỉ là vì sinh con cho tôi? Chỉ là vì hai ngàn vạn tiền thù lao kia?” “Đúng vậy! Chẳng lẽ anh nghĩ rằng tôi và anh vì cái gì? Yêu anh? Muốn trở thành phu nhân của Lãnh Ngạn? Yên tâm, tôi đối núi băng không có hứng thú! Hơn nữa, theo pháp luật mà nói, tôi là vợ của Lãnh Dực, không phải sao?” Duy Nhất sở dĩ nói như vậy là vì muốn hắn bỏ đi băn khoăn, cô không là vợ của hắn, thì hắn sẽ không lại tránh né mình nữa? Lãnh Ngạn trong lòng như bị trút bỏ, nguyên lai là như vậy! Hắn vốn tưởng rằng cô sẽ có một chút thương yêu hắn, bọn họ cách thức sống chung có chút đặc biệt, nhưng ít nhất cảm tình rất hòa hợp , bất quá có lẽ như vậy cũng không phải tồi… Ngoài mặt hắn vẫn như cũ bình tĩnh như nước, “Chì là vì hai ngàn vạn? Cô gả cho Doãn Tử Nhiên đâu chỉ có vài cái hai ngàn vạn chờ cô lấy, đâu cần phải trở về với núi băng tôi đây?” “Nhưng mà…” Duy Nhất đột nhiên lại chuyển sang khuôn mặt tươi cười, hai tay để lên cổ hắn, “Chỉ số thông minh Doãn Tử Nhiên có vấn đề, là một đại ngu ngốc, anh biết không? Lúc hắn học tiểu học còn để lại *****, mầm móng ngu ngốc như vậy tôi sao có thể muốn chứ? Đến lúc đó đứa nhỏ sinh ra không phải là siêu cấp ngu ngốc sao?” Lãnh Ngạn thiếu chút nữa phun ra, “Cô nói là, cô xem tôi là … Mầm móng?” Duy Nhất vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú của hắn, “Các phương diện đều có! Hơn nữa, vạn nhất ngày nào đó anh cầm hiệp nghị đi cáo tôi, kêu tôi bắt đền hai ngàn vạn như đã định. Tôi kêu trời, trời cũng sẽ không trả lời tôi, cho nên, đàn bà dù sao cũng muốn sinh một đứa bé, không bằng tìm một người có chỉ số thông minh cao làm cha nó đi! Còn có, tôi thích… đàn ông tàn khốc một chút!” Thời điểm Duy Nhất nói câu cuối cùng, chân mày cô mềm mại phong tình vạn chủng, làm cho Lãnh Ngạn thiếu chút nữa muốn đem cô đè xuống, nhưng điều kiện tiên quyết là hắn phải năng động, đáng tiếc, chân hắn đang bó thạch cao, hơn nữa còn bị treo cao. ****************************************************** Pass Chương 69 Ai phụ trách các bộ NP trong nhà 9 chữ Previous Older Entries "Không cần!" Lãnh Ngạn để điện thoại di động xuống."Hả?" Doãn Tiêu Trác nhìn anh có chút kinh ngạc, tiếp đó sắc mặt liền biến đổi lớn, "Chẳng lẽ bọn họ đã giết con tin rồi sao?" Lãnh Ngạn chậm rãi lắc đầu, một lần nữa cầm điện thoại di động lên, gọi lại số điện thoại vừa rồi, quả nhiên đã trong trạng thái tắt máy."Chết tiệt! Đối phương thật giảo hoạt, bắn một phát liền đổi sang chỗ khác, số điện thoại cũng chỉ dùng một lần, số điện thoại vừa mới lúc nãy bây giờ đã tắt máy rồi." "Vậy hắn đã nói điều kiện gì?" Doãn Tiêu Trác thở phào một cái, chỉ cần người an toàn là tốt rồi!"Kỳ Thịnh!" Lãnh Ngạn khạc ra hai chữ."Công ty Kỳ Thịnh sao?" Cha con nhà họ Doãn cùng đồng thanh kêu lên thành tiếng, hỏi một câu như Ngạn gật đầu, suy nghĩ nghiền ngẫm xem ai sẽ là người muốn hướng về phía Kỳ Thịnh nhất, chẳng lẽ là kẻ thù của anh? Hay là đối thủ của Kỳ Thịnh? Hay là kẻ thù lúc sinh thời của cha mình? Trong đầu anh hàng loạt giả định rối bời vào nhau, hoàn toàn không có đầu mối, thực sự, trong ấn tượng của anh không hề có người nào như vậy... "Vậy cậu phải làm sao đây? Báo cảnh sát đi!" Doãn Tiêu Trác đề nghị."Không thể báo cảnh sát!" Lần này là Lãnh Ngạn và Doãn lão gia đồng thanh nói một câu. Doãn lão gia nhìn Lãnh Ngạn một chút "Không thể báo cảnh sát! Duy Nhất sẽ gặp nguy hiểm!" "Đúng vậy!" Lãnh Ngạn gật đầu, "Còn nữa, trong bụng của Duy Nhất còn có bảo bảo! Không nên báo cảnh sát!" "Chẳng lẽ anh muốn cho hắn Kỳ Thịnh thật sao?" Doãn Tiêu Trác hỏi đầy vẻ kinh ngạc. Lãnh Ngạn cười khổ, "Bản thân tôi cũng muốn cho đi lắm! Tôi cũng muốn có thể cho hắn được! Trước giờ cổ phần Kỳ Thịnh cũng không phải là của tôi, tôi biết cho thế nào đây?"" Kỳ Thịnh không phải của anh thật à? Tôi vẫn tưởng rằng anh lừa gạt Tĩnh Lam!" Doãn Tiêu Trác không sao tin gạt Tĩnh Lam? Anh lại cười khổ một lần nữa. Rất lâu rồi, khi ấy còn chưa có Duy Nhất, thật sự anh không biết mình còn sống là vì cái gì nữa. Năm đó nhà họ Lãnh đại loạn, công ty cũng bị lâm vào cảnh đình trệ không thấy tương lai, cho dù từng ngày từng đêm anh đã phục hồi lại công ty từ bên bờ vực phá sản, nhưng công ty cũng không phải thuộc về bản thân anh. Anh đã tự nói với mình, không cần quan tâm đến những thứ hư vô đó làm gì. Anh là một thành viên trong nhà họ Lãnh, dù đối với anh, chuyện được sinh ra trong gia đình này anh cũng không hề thích thú. Nhưng chuyện “máu mủ thân tình” vốn do trời sinh không cho phép anh trơ mắt nhìn tâm huyết cả đời của cha mình cứ như vậy bị trôi theo nước chảy. Vì vậy, anh vẫn không thay đổi, không oán trách, không hối hận, chỉ có điều, trước sau anh vẫn không thể tìm được cảm giác thân thuộc, không tìm được nơi để dựa vào, giống như cánh bèo trôi, vô tri vô giác. Mặc dù như thế, anh vẫn dốc hết tâm huyết nửa đời của mình vào Kỳ Thịnh, hoặc là nói cách khác, tựa như anh đã đào tạo đứa con rất cẩn thận. Anh yêu Kỳ Thịnh, vậy mà, trên thế giới này dường như người yêu Kỳ Thịnh lại không chỉ có một mình anh, mới đầu có quản gia, hiện tại lại có thêm một người nào đó anh chưa biết?Trong sự yên tĩnh, Doãn lão gia chợt chen lời "Nếu như hắn đã quyết làm thế nào cũng phải có một công ty, vậy thì hãy cho hắn tập đoàn Doãn thị đi!" Doãn Tiêu Trác trợn to mắt, "Cha, mặt trời mọc từ hướng tây à?" "Thằng nhóc chết tiệt này! Lúc này mà còn có tâm tư nói giỡn! Chỉ cần Duy Nhất không sao là tốt rồi !" Trong ánh mắt của Doãn lão gia hiện rõ thần sắc cực kỳ áy náy."Bác trai, như vậy sao được?" Lãnh Ngạn thuận miệng gọi câu “bác trai”, quên mất rằng mình đã từng gọi ông là cha."Ngạn nhi, bây giờ mà con vẫn còn gọi ta như vậy hay sao?" Doãn lão gia nhìn anh đầy ôn hòa "Chúng ta là người một nhà, Duy Nhất là con gái của ta, còn phải phân chia rõ ràng là của ai nữa sao? Ta thật có lỗi với mẹ của Duy Nhất, hãy cho ta một cơ hội chuộc tội đi." Còn đang nói, điện thoại di động của Lãnh Ngạn để ở trên bàn lại đổ chuông, Lãnh Ngạn cười lạnh "Quả nhiên lại là số điện thoại mới!" "Để ta nhận điện thoại!" Doãn lão gia đoạt lấy điện thoại di động, "A lô!" "Hả? Lại đổi người nhận điện thoại rồi sao? Lãnh Ngạn đâu?" Vẫn là giọng nói khàn khàn đó của đối phương."Tôi là Tổng giám đốc của Doãn thị, anh có lời gì cứ nói với tôi là được rồi! Chẳng phải là anh muốn công ty sao? Được! Tôi có thể cho anh, tôi sẽ cho anh Doãn thị!" Tay Doãn lão gia cầm điện thoại di động hơi bị run rẩy."Ha ha! Thiên hạ lại có người tốt như vậy sao?" Đối phương cười mấy tiếng giễu cợt, thoáng vẻ hung tợn, nói "Gọi Lãnh Ngạn ra nghe điện thoại! Nếu như các ngươi còn muốn nhìn thấy người con gái kia nói! Hay là, hiện tại trước tiên tôi cứ đá vào bụng của cô ta một phát đã nhỉ? Cho các người biết thế nào là lễ độ?" "Không, đừng! Để tôi bảo Lãnh Ngạn ra nghe!" Doãn lão gia luống cuống, đưa điện thoại trả lại cho Lãnh Ngạn. Lãnh Ngạn bình tĩnh nói "Tôi là Lãnh Ngạn đây." "Lãnh Ngạn! Tao cảnh cáo mày đó, đừng có chơi trò đuổi bắt với tao! Tao nói lại rõ ràng một lần nữa, tao chỉ muốn Kỳ Thịnh! Những thứ gì gì khác đó tao không cần!"Lãnh Ngạn trầm tư, "Được! Nhưng trước hết tôi muốn nghe thấy tiếng của vợ tôi đã! Tôi muốn xác nhận được rằng cô ấy vẫn bình an vô sự." Người nọ hơi chần chờ "Được! Tao sẽ bảo cho con bé đó tới đây." Sau một hồi những tiếng lục cục của tạp âm, Lãnh Ngạn nghe thấy trong điện thoại di động truyền đến một tiếng nhẹ nhàng "Ngạn!" Tất cả thần kinh của anh chợt thấy hưng phấn lên bởi một tiếng gọi khẽ khàng dịu dàng kia, lập tức tinh thần của anh chấn động rất lớn "Duy Nhất, em không sao chứ? Con thế nào rồi? Nó có khỏe không?" "Ngạn, em rất khỏe, con cũng rất khỏe! Ngạn, em nhớ anh, anh hãy cho bọn hắn Kỳ Thịnh đi! Cho đi! Em muốn về nhà! Em không muốn ở lại chỗ này!" "Duy Nhất..." Anh cảm thấy lời của Duy Nhất có gì đó nghe là lạ, còn đang muốn nói thêm vài lời nữa những giọng nói trong điện thoại đã thay đổi."Lãnh tiên sinh, mày có nghe thấy gì không, chỗ này vừa dơ bẩn lại vừa tồi tàn, lại còn rất lạnh nữa! Vợ của mày cũng không còn đồ ăn! Nếu như mày không muốn vợ mày phải chịu khổ sở, không muốn vợ mày bị sinh non như đã nói, hãy nhanh chóng giao lại Kỳ Thịnh cho tao, xem ra vợ của mày còn khôn hơn mày nhiều đấy! Ha ha ha!" Ánh mắt của Lãnh Ngạn chợt lóe, "Được! Tôi cho anh! Nói đi, chuyển cho ai? Cho tôi những tin tức có liên quan!" Đối phương lại cười lạnh, "Lãnh tiên sinh quá thông minh, lúc này cho người đưa thư tới để báo cho mày chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao? Tối nay mười giờ, mày mang theo luật sư đến số 128 bến tàu Lợi Cảng, nhớ mang tất cả những tài liệu đã được chuẩn bị đầy đủ xong xuôi, chỉ để lại chỗ cần tao ký tên là được, sau khi ký xong, dĩ nhiên người sẽ được thả ra. Nhớ, đừng có mà báo cảnh sát, không được mang vệ sĩ đi cùng, nếu không, hãy chờ mà đi nhặt xác cho vợ và con trai của mày!" Hai tròng mắt của Lãnh Ngạn nheo lại, anh cắn răng, "Được! Không gặp không về!"Điện thoại nói đến đây liền bị cắt đứt, Doãn Tiêu Trác vội vàng hỏi, "Duy Nhất có khỏe không? Anh cho bọn hắn Kỳ Thịnh thật sao? Làm sao anh lại phải cho chứ? Rốt cuộc là ai muốn Kỳ Thịnh vậy?" Lãnh Ngạn ngước mắt lên "Duy Nhất không sao hết, tôi không biết đối phương là người nào!""Vậy bây giờ anh dự định làm thế nào?" Doãn Tiêu Trác gấp gáp hỏi.

thần bí lão công không thấy mặt